Tôi và cô hàng xóm Moe Amatsuka đã cặp bồ với nhau.

Moe Amatsuka, 26 tuổi, sống một mình trong căn hộ nhỏ ở ngoại ô Tokyo. Với mái tóc đen dài và nụ cười dịu dàng, cô làm việc tại một cửa hàng sách cũ, nơi cô tìm thấy niềm vui trong những trang sách đã ngả vàng. Nhưng cuộc sống yên bình của Moe bắt đầu xáo trộn khi cô gặp Kenji, người hàng xóm mới chuyển đến căn hộ đối diện.

Kenji, 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái nhỏ. Anh thường xuyên ghé qua ban công Moe để mượn cà phê hoặc trò chuyện vu vơ về thời tiết. Những cuộc gặp ngắn ngủi ấy dần trở thành thói quen, và Moe nhận ra trái tim mình rung động trước sự ấm áp của Kenji. Anh kể về những giấc mơ dang dở, về áp lực gia đình, và Moe, với sự chân thành, lắng nghe từng lời.

Một buổi tối mưa, Kenji xuất hiện trước cửa nhà Moe, ướt sũng và buồn bã. Anh thú nhận rằng cuộc hôn nhân của mình đang rạn nứt, nhưng anh không thể rời bỏ vì con gái. Moe, dù biết rõ ranh giới, vẫn không ngăn được cảm xúc dâng trào. Họ đứng đó, trong im lặng, chỉ cách nhau một cái chạm tay.

Nhưng Moe không phải người phá hoại hạnh phúc. Cô quyết định giữ khoảng cách, dù trái tim nhói đau mỗi khi nghe tiếng cười của con gái Kenji vọng qua bức tường mỏng. Moe bắt đầu viết những lá thư không gửi, trút hết tâm tư vào từng con chữ. Cô tự nhủ rằng tình yêu, dù đẹp đẽ, không phải lúc nào cũng cần đáp lại.

Moe tiếp tục sống, ôm lấy nỗi cô đơn và những cuốn sách cũ, chờ ngày trái tim mình lành lại, trong khi Kenji vẫn là một câu chuyện dang dở ở căn hộ đối diện.