Bố chồng ơi xin đừng cưỡng hiếp con nữa có được không.

Sakura Tsukino, 28 tuổi, là một người phụ nữ dịu dàng và tận tụy. Từ khi kết hôn với Hiroshi, cô từ bỏ công việc thư ký để trở thành nội trợ toàn thời gian. Hằng ngày, Sakura dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình, chăm sóc vườn hoa nhỏ sau nhà, và dành thời gian viết nhật ký – điều duy nhất giúp cô giữ gìn sự tỉnh táo trong một cuộc sống ngột ngạt.

Ngột ngạt, vì cô phải sống chung với ông bố chồng – ông Goro, một người đàn ông ngoài 60, từng là thương gia thành đạt nhưng giờ chỉ là cái bóng của chính mình. Ông ta có ánh mắt trườn lượn và những lời nói khiến Sakura cảm thấy khó chịu. Những lần chạm vai “vô tình”, những lời trêu đùa ẩn ý khiến cô không ít lần phải nén nước mắt.

Sakura chưa từng kể với chồng. Hiroshi bận rộn, ngây thơ hoặc cố lờ đi sự thật. Cô biết nếu nói ra, có thể mọi thứ sẽ đổ vỡ. Nhưng cô cũng không thể mãi sống trong sự chịu đựng.

Một chiều mưa, khi ông Goro lại tìm cách lảng vảng gần bếp, Sakura quay người lại, nhìn thẳng vào mắt ông. Lần đầu tiên, cô cất tiếng dứt khoát:
“Otōsan, dừng lại. Tôi là vợ của con trai ông, và tôi không sợ ông nữa.”

Không khí ngưng đọng. Ông Goro lặng người, rồi quay đi.
Từ hôm đó, Sakura không còn là người phụ nữ chỉ biết cúi đầu. Cô vẫn hiền lành, nhưng không yếu đuối. Trong im lặng, cô đã tìm lại được chính mình.